Mới chớp mắt đã một năm kể từ ngày mình trở về sau chuyến du lịch kết hợp tình nguyện viên nông nghiệp ở Đăk Đoa, Gia Lai. Mặc dù có những buồn vui, nhưng để lại cho mình nhiều cảm xúc và kinh nghiệm sống quý giá.
Mục lục
- 1. Lý do khiến mình tham gia du lịch tình nguyện
- 2. Cơ duyên đưa đẩy mình đến với Mộc An Nhiên farmstay
- 3. Vượt qua rào cản của bản thân
- 4. Hành trình đến “đất nước Gia Lai”
- 4.1 Đi xe khách từ Sài Gòn đến Gia Lai
- 4.2 Chuyến xe khách đầy sự bất ổn
- 4.3 Khởi đầu cũng không mấy suôn sẻ
- 5. Ấn tượng ban đầu về farm
- 6. Gặp gỡ bạn đồng hành
- 7. Những ngày làm tình nguyện viên
- 8. Trải nghiệm khác tại farm
- 8.1 Duy trì lối sống lành mạnh
- 8.2 Vui bên những người bạn bốn chân
- 8.3 Những chuyện vặt vãnh xảy ra trong suốt thời gian ấy
- Câu chuyện về chú quản gia
- Câu chuyện về mấy em cún trong farm
- 8.4 Dành những ngày chủ nhật để vi vu khắp núi rừng Gia Lai
1. Lý do khiến mình tham gia du lịch tình nguyện
Mình biết đến hình thức du lịch theo kiểu tình nguyện viên cách đây một năm trong một lần tình cờ lạc vào nhóm Tình nguyện viên nông nghiệp xanh trên Facebook.
Lúc đó, mình đang bị mất phương hướng trong cuộc sống. Mình đang rất khao khát “xách balo lên và đi” tới một nơi thật xa để giải tỏa tất cả cảm xúc tiêu cực.
Khi đang quá mệt mỏi vì cuộc sống căng thẳng đến nghẹt thở nơi phố thị, nhiều lần mình đã tự hỏi liệu mình có thích hợp “bỏ phố về vườn”? Lựa chọn một công việc liên quan đến nông nghiệp, trồng trọt hoặc quản lý farmstay liệu có thích hợp hơn với mình?
Mình ngưỡng mộ cuộc sống an yên của tỷ tỷ Lý Tử Thất. Mình ao ước một lần được sống hòa mình vào thiên nhiên như cô ấy. Những suy nghĩ đó đã tạo động lực cho mình lên kế hoạch thực hiện chuyến đi du lịch tình nguyện viên.
>> Bạn có thể tìm hiểu thêm về khái niệm du lịch hình thức tình nguyện viên nông nghiệp ở bài viết Bật mí kinh nghiệm du lịch tình nguyện từ A đến Z
2. Cơ duyên đưa đẩy mình đến với Mộc An Nhiên farmstay
Ban đầu, mình chỉ dự tính tham gia làm tình nguyện viên ở các farm xung quanh khu vực Đà Lạt. Tuy nhiên, vì đang mùa hè, các sinh viên tham gia rất đông. Đa số các farmstay đã đủ tình nguyện viên.
Cơ duyên đưa đẩy, mình đọc được bài review về Mộc An Nhiên và thật sự ấn tượng với khung cảnh nơi đây.

Bên cạnh đó, cảm thấy farm rất phù hợp với tính cách hướng nội và nhu cầu tìm một chốn bình yên, thanh thản của mình.

Mình inbox trao đổi và được anh Dũng – chủ Farmstay nhiệt tình đồng ý.
Thật lòng, so với những farmstay đang hoạt động sôi nổi và đông đảo tình nguyện viên tham gia vào thời điểm ấy, Mộc An Nhiên vẫn chưa đi vào kinh doanh, lại xa gấp đôi đoạn đường từ Sài Gòn đến Đà Lạt nên ban đầu khiến mình cũng khá e ngại.

3. Vượt qua rào cản của bản thân
Mọi thứ khởi đầu không hề dễ dàng vì mình bị ngăn cản rất quyết liệt từ phía gia đình.
Bản thân mình là một đứa chưa bao giờ đi đâu xa một mình. Sự lo lắng đó của ba mẹ cũng là điều hiển nhiên.
Lần “gan cùng mình” nhất cũng chỉ là dắt tay nhỏ bạn thân vi vu lên Đà Lạt mấy ngày. Đà Lạt là nơi rất quen thuộc với mình. Số lần mình đến đó du lịch còn nhiều hơn số lần về quê nội.
Còn ở Gia Lai lần này thì khác. Địa điểm mình đến một farmstay (ngay thời điểm lúc ấy) chưa hoàn thiện và đi vào hoạt động. Farm nằm ở một thị trấn xa trung tâm thành phố Pleiku khoảng 20km. Mình chỉ có thể tìm hiểu về điểm đến qua review của một bạn đi trước, cùng một fanpage sơ xài mới chỉ bài viết.
Nói đến vùng đất Gia Lai, cả đi du lịch mình cũng chưa từng nghĩ đến, chứ đừng nói sẽ có kế hoạch ở lại một thời gian.
Thế nhưng, mình quyết tâm phải thoát khỏi vùng an toàn của bản thân.
4. Hành trình đến “đất nước Gia Lai”
4.1 Đi xe khách từ Sài Gòn đến Gia Lai
Tuy ở Sài Gòn 30 năm, mình thậm chí còn rất ngại khi ngoắc đón một chiếc taxi dọc đường. Trong chuyến đi này, mình phải một mình lên Gia Lai dù không hề biết nơi đó như thế nào. Địa hình hay đường xá mình chỉ có thể tưởng tượng qua hình chụp vệ tinh của Google Map.
Mình nhớ mãi cái ngày ba mình chở mình đến bến xe An Sương. Dù đã đặt vé trước, mình vẫn lúng túng không biết lấy vé ở đâu và tìm xe đậu chỗ nào trong bãi.
Vì đi đến thị trấn nhỏ hẻo lánh mình nên không có nhiều tuyến xe để lựa chọn. Xe đi từ 17 giờ chiều đến sáng hôm sau mới tới Gia Lai.
4.2 Chuyến xe khách đầy sự bất ổn
Khoang ngồi đã chật, mà phụ xế và những hành khách nằm “la liệt” dọc hai bên lối đi. Họ ngủ bên cạnh, thoải mái đè chân lên thanh gác tay chỗ mình. Điều này khiến mình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đến tầm 4 giờ sáng, xe đột ngột bể bánh giữa lưng chừng đèo. Mình tỉnh ngủ hẳn vì tiếng cọc cạch của cái bánh xe xì lốp. Xe lết đi nghiêng ngả hơn cả tiếng đồng hồ trên đoạn đường đèo heo hút. Mãi cho đến khi xe vào được địa phận khu dân cư và thay vỏ bánh ở trạm trung chuyển thì mình mới yên tâm được.
4.3 Khởi đầu cũng không mấy suôn sẻ
Nhiêu đó vẫn chưa hết. Mình nghĩ xe sẽ cập bến cuối và gọi hành khách xuống xe. Nhưng nào ngờ xe đi qua bến xe Đăk Đoa và… đi luôn. Mình chưng hửng và buộc phải “nhảy đại” xuống giữa đường, không phải địa điểm là bến xe như dự tính ban đầu.
Chiếc xe máy duy nhất trong farm đã bị hai bạn tình nguyện viên khác mượn đi chợ. Vì vậy, bạn tình nguyện viên ở cùng không thể đi đón mình. Mình cũng không tìm thấy xe ôm hay taxi dọc đường. Khởi đầu không mấy suôn sẻ cho lắm nơi đất khách.
Một điều làm mình khá bất ngờ là khi mình đứng loay hoay trước một nhà dân, anh chủ nhà nghe mình ở Sài Gòn lên không có người đón nên ngỏ lời cho mình mượn chiếc xe tay ga đang đậu trước cửa, dù không hề quen biết gì. Anh là người Gia Lai đầu tiên mình gặp, và đem lại cho mình ấn tượng vì sự nhiệt tình, thân thiện của con người nơi vùng đất này.
Cuối cùng mình lên Google tìm được số gọi cho tổng đài taxi. Trải qua 12 tiếng và quãng đường dài hơn 500km, cuối cùng mình cũng đã đến nơi.
5. Ấn tượng ban đầu về farm
Để đến được farm, từ đường lộ phải băng qua một con đường mòn đất đỏ xuyên rừng cao su sâu ngút ngàn. Tình nguyện viên tụi mình nói vui với nhau, lúc được chở ngang qua đây ai cũng nơm nớp lo sợ không biết mình có bị lừa đem vô “Tịnh Thất Bồng Lai” hay không.
Tại con đường này mình cũng có kỷ niệm là bị té xe tới những hai lần vào mấy hôm trời mưa lầy lội trơn trượt.

Mộc An Nhiên chào đón mình bằng một chiếc cổng rực rỡ sắc hoa. Farm thật sự rất đẹp và bình yên, đúng như cái tên gọi: mộc mạc – bình yên. Nếu để diễn tả về ấn tượng ban đầu khi đến farm, đó là chữ: ĐẸP.

Nhìn cách sắp xếp từng khu trồng hoa, đến chọn lựa từng cái bàn, cái ghế, chén dĩa, quầy bar, đến vật decor đều được anh chủ farmstay đầu tư bằng cả tâm huyết. Thật sự anh rất có mắt thẫm mỹ. Không phải ai đủ khả năng kinh tế xây dựng một chiếc farm hoành tráng như vầy cũng biết cách bài trí tinh tế như anh.

Tuy mình là tình nguyện viên nhưng vẫn được ở phòng tiêu chuẩn của khách. Phòng thiết kế đẹp và tiện nghi, hiện đại. Farmstay trang bị sẵn máy giặt, bếp ga, bếp điện, bình đun siêu tốc, điều hòa, vòi sen nóng lạnh.

>> Mình sẽ viết kỹ hơn về farmstay dưới góc nhìn của du khách ở bài viết Mộc An Nhiên – Cafe & Farmstay nhất định phải ghé khi tới Gia Lai nhé!
6. Gặp gỡ bạn đồng hành
Ngày mình đến, cùng phòng với là một bạn nữ đến từ Đà Nẵng. Tuy cách nhau 5 tuổi, nhưng tụi mình trò chuyện có vẻ hợp. Chị em mình cùng nhau đi tham quan một số địa điểm ngay ngày đầu mình đến Gia Lai.
Tiếc rằng lúc mình đến farm cũng là lúc bạn chuẩn bị rời khỏi. Tụi mình vẫn còn giữ liên lạc với nhau đến tận bây giờ.
Mình cũng gặp gỡ được một cô em đến từ Huế là một tay nhiếp ảnh gia rất cừ. Nhờ farm, mình quen biết thêm một người bạn ở Đà Nẵng nữa, dù tụi mình chỉ ngủ chung với nhau được một đêm.
Mình vẫn nợ các bạn một lời hứa ghé Đà Nẵng – Huế – Hội An chơi vào một ngày không xa.
Hơi tiếc là lúc mình rời đi thì farm bắt đầu đông tình nguyện viên, còn lúc mình còn ở đó thì vắng tanh, buồn hiu à.
7. Những ngày làm tình nguyện viên
Công việc chủ yếu mỗi ngày của mình là nhổ cỏ ở các khu vực được chỉ định. Có hôm thì mình có nhiệm vụ cắt những tàu lá chuối rách tả tơi, gom dọn dẹp khuôn viên lại cho sạch. Thỉnh thoảng, mình phụ lau dọn khu vực xung quanh mình ở, hoặc chuẩn bị phòng cho khách nếu có khách ghé chơi.

Công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng, không có gì nặng nhọc. Tuy nhiên, thật ra cũng khá mệt đấy! Con dốc trong farm tương đối xa và cao. Mình chỉ cần ôm một thau cỏ từ đầu dưới lên khu gom rác tít tận đầu dốc đủ khiến mình “ná thở”.

8. Trải nghiệm khác tại farm
8.1 Duy trì lối sống lành mạnh
Những ngày ở farm mình sống rất “healthy và balance”. Mình ăn uống thanh đạm với nhiều rau xanh (chủ yếu là cải thìa trồng ở vườn).
Gia Lai nắng nóng vào buổi trưa (có thể cần bật điều hòa). Vào chiều tối, khí hậu rất mát mẻ và lạnh về đêm.
Buổi sáng mình thường tỉnh dậy lúc 5 giờ nhìn ngắm cảnh farm chìm trong màn sương mù huyền ảo.

Rồi mình lại loay hoay pha cốc cà phê, nấu một gói mì, tranh thủ chơi với mấy bé cún trước giờ làm vườn.

Buổi tối không có gì làm, mình thường đi ngủ sớm. Sau một ngày lao động, mình khá yên giấc, không bị mộng mị vì stress như những ngày ở nhà.

8.2 Vui bên những người bạn bốn chân
Cùng đợt mình đến farm có rất ít tình nguyện viên. Thời gian rảnh ở farm mình chủ yếu dành cho bốn người bạn bốn chân. Tụi nó gồm ba em cún tinh nghịch và một cô mèo rất quấn người.
Nhiệm vụ đặc biệt quan trọng của mình là cho mấy đứa nhỏ này ăn cơm đều đặn ngày hai bữa. Cứ tới giờ cho ăn là mệt bở hơi tai vì tụi nó giành ăn cắn lộn chí chóe.



8.3 Những chuyện vặt vãnh xảy ra trong suốt thời gian ấy
Nếu review mà chỉ toàn kể những câu chuyện thú vị thì là không thực tế lắm. Dù mình chỉ ở vài tuần nhưng cũng có kha khá chuyện xảy ra.
Có lẽ không quen với thời tiết cũng như hoạt động ngoài trời, hai phần ba khoảng thời gian ở farm mình đều bị cảm, sụt sịt mũi và ho miết.
Rồi mình bị dập hư nửa móng chân cái chỉ vì đi giày khít và lội bộ trên dốc nhiều quá. Về nhà 2 – 3 tháng sau móng chân mình mới mọc dài bình thường được.
Bên cạnh đó, một số tai nạn nhỏ dở khóc dở cười xảy đến.
Một lần đang tung tăng bên bờ hồ, mình dẫm trúng tấm ván mục (ngay chỗ hai bé chó mèo đang nằm ở bức ảnh trên). May mắn là lỗ hổng chỉ vừa đủ lọt một chân xuống, chứ nếu không cả người mình đã phi thẳng xuống hồ rồi.
Một lần khác, mình cho mèo ăn rồi bị phập vô ngón tay chảy máu. Mình không nghĩ em mèo bé xíu vậy mà sức cắn có thể đến mức như vậy.

Rồi một ngày nọ, farm thiết kế ý tưởng treo mấy chậu cây trang trí trước khung cửa sổ. Cứ lui cui cho chó ăn hoặc bỏ rác là mình lại va trúng mấy chậu cây, mỗi lần như vậy sẽ đau ê ẩm cả ngày. Sau bốn năm lần như vậy, cứ đi tới khu vực đó là mình sẽ nâng cao tinh thần cảnh giác cao độ.
Nhiều khi không biết mình xui hay hậu đậu mà cứ cách vài ba bữa lại “thương tích đầy mình”.

Câu chuyện về chú quản gia
Tại farm lúc đó có một chú quản gia vừa chăm sóc vườn, vừa quán xuyến nhà cửa.
Kỷ niệm mình nhớ nhất đối với chú là câu chuyện về chiếc liềm cắt cỏ. Ngày mình mới vào farm, bạn tình nguyện viên trước có “bàn giao” cho mình một số dụng cụ nông nghiệp gồm thau, liềm (dao liêm), cuốc, xẻng, ghế gỗ. Một đứa con gái thành phố như mình nào biết liềm là gì và sử dụng như thế nào.
Bữa sáng đầu tiên mình có nhổ cỏ chung với hai em tình nguyện viên khác. Đến buổi chiều, chú chỉ mình xuống làm ở một vị trí khác. Mình không đem theo bất cứ dụng cụ nào theo. Đến giờ nghỉ, mình chợt nhớ ra thau cỏ mình nhổ ban sáng. Mình tính lên lấy lại thau, gom rác và cất vật dụng thì thấy hai em đang dùng thau của mình. Hai em có nói sẽ cất hộ mình.
Sáng hôm sau, khi tới chỗ lấy dụng cụ, mình chỉ thấy thau, ghế. Mình cũng chẳng để ý tới sự biến mất của cái liềm. Bẵng đi một hai tuần, khi hai em tình nguyện viên đã rời đi, chú mới hỏi mình về cái liềm. Mình khẳng định với chú là mình chỉ cầm nó hôm đầu tiên. Còn bữa giờ mình không xài (và thậm chí không nhớ hình dáng nó như thế nào). Nhưng chú la rất nhiều, nói do mình không giữ gìn dụng cụ và bắt mình đi kiếm khắp vườn. Hôm đó mình buồn không thiết tha ăn uống gì.
Vào một buổi chiều chú nhậu xong say bí tỉ, rượu vào lời ra, chú đã nói hết nỗi lòng. Chú bảo chú lo trời mưa đất cát trôi lấp cái liềm, có ai giẫm trúng sẽ bị đứt chân, chứ không phải vì tiếc với mình cái liềm.
Lúc ở farm, mình thấy không thoải mái lắm vì chú hay la mấy chuyện lặt vặt. Nhưng giờ nhớ lại, người để lại nhiều kỷ niệm nhất trong chuyến đi tình nguyện đợt này là chú. Mình biết ơn chú lắm vì những bữa cơm chú đã nấu cho tình nguyện viên tụi mình.
Câu chuyện về mấy em cún trong farm
Còn chuyện mình nuối tiếc nhất là chỉ được chơi với mấy em cún được tầm một tuần hơn thì mỗi đứa bị đưa đi một nơi. Tụi nó quậy phá quá, làm bể mấy chậu sen đá, cắn dép, tha đồ khắp nơi thì biết phải làm sau được. Bé lớn nhất bị đem đi cho người ta, bé trung thì bị cột một góc. Và vì chú quản gia không tiếp cận được tụi nó, chính mình là người dụ ngọt tụi nó lại để chú tròng xích vào. Theo mình biết, hiện tại farm không còn nuôi chó mèo gì nữa.
8.4 Dành những ngày chủ nhật để vi vu khắp núi rừng Gia Lai
Farm có chuẩn bị xe máy cho tình nguyện viên. Nhưng thường mình chỉ ra khỏi farm khi cần mua những vật dụng linh tinh.
Mình có hẳn ba ngày chủ nhật để dạo chơi khám phá Gia Lai – Pleiku.



>> Vì bài viết đã tương đối dài, nên mình sẽ hẹn bạn chủ đề Mình đã ăn gì, chơi gì khi đến Gia Lai ở một bài viết khác nhé.
>> Hành trình tiếp theo mình chọn là chuyến du lịch bụi ở Măng Đen. Về sớm và hơi fail so với dự tính. Mời bạn đón đọc ở bài viết Review thực tế chuyến du lịch trải nghiệm ở Măng Đen
*Bài viết về chuyến đi một năm trước nên chắc chắn có nhiều thứ sẽ thay đổi so với hiện tại (như công việc của tình nguyện viên, sống lượng người đang lưu trú tại farm…), mọi trải nghiệm của mình chỉ mang tính tham khảo.