Reading Time: 16 minutes

Khi viết những dòng review này, mình còn ngày mai nữa là kết thúc hai tuần làm tình nguyện viên tại TODO Farm. Kể cũng nhanh thật, mới ngày nào vừa kéo vali vào farm, giờ chớp mắt đã đến ngày đi rồi.

Mấy ngày nay mình khá tâm trạng, nên bài này cũng hơi lan man và thiên về blog hơn là review nhé.

Mình đi thì sẽ có bạn tình nguyện viên mới đến, và những công việc trên farm vẫn cứ thế tiếp diễn. Nhưng người quay về thì cũng có một chút cảm xúc bồi hồi.

1. Chia sẻ một chút về tình hình trước khi mình đi tình nguyện viên

Nếu bạn nào có theo dõi series bài viết của mình, chắc sẽ biết năm ngoái mình đã có chuyến hành trình một tháng làm tình nguyện viên ở Mộc An Nhiên Farmstay ở Gia Lai.

Sau khi trở về, mình tiếp tục lao đầu vào công việc văn phòng. Mỗi sáng mở mắt ra là trong đầu đã lập trình sẵn hàng tá to-do-list. Các deadline thì lúc nào cũng dí sát nút.

Cuối tháng 6, mình quyết định kết thúc công việc đã gắn bó gần một năm. Lúc đó, mọi thứ đến rất dồn dập: một núi công việc phải bàn giao, một đống dự án đang làm lỡ dở phải làm nốt cho xong vì mình nghỉ rồi sẽ không có người thay thế. Mình cũng khá đắn đo giữa quyết định tiếp tục tranh thủ tìm một công việc ngay lập tức, hay là đi đâu đó cho khuây khỏa sau một thời gian dài chịu nhiều áp lực.

Thật sự mình không có nhiều thời gian. Vì vậy “công cuộc” tìm farm trong thời gian đó cũng gấp rút y như cái cách mà mình chuyển giao công việc cũ.

Ban đầu mình cũng khá lười vì lâu rồi không động tay động chân đến trồng trọt. Nghĩ đi rồi nghĩ lại, mình có hỏi vài farm nhưng không nhận được phản hồi nên mình cũng khá nản, cứ nghĩ chắc thay đổi kế hoạch.

2. Cơ duyên đưa đẩy mình đến với Todo Farm

Lúc ấy mình có đăng bài review trên group, kèm theo lời nhắn mong hữu duyên tìm được farm phù hợp cho lần này. Thật lòng cám ơn nhiều bạn đã inbox gợi ý cho mình một số farm uy tín.

Trong đó các inbox mình đọc qua, có một bạn nam giới thiệu mình đến TODO Farm khiến mình đặc biệt chú ý. Anh hơn mình 5 tuổi, cũng ở Sài Gòn, đã lên đây làm tình nguyện viên được gần 1 tháng (vào thời điểm anh review).

Thật ra trước khi anh gợi ý, mình có nghía qua TODO Farm từ năm ngoái. Thời điểm đó, mình có inbox hỏi thông tin nhưng không nhận được phản hồi của farm. Năm nay, mình cũng có lướt qua form đăng ký và còn cân nhắc một số yếu tố chưa phù hợp lắm, nên đọc xong mình cũng đã thoát ra.

Ban đầu mình cũng chỉ tính hỏi cho vui thôi, nhưng anh trả lời cũng rất ư là nhiệt tình. Cũng bất ngờ khi anh gửi một đoạn tin nhắn thoại review chi tiết dài 22 phút về từng vị trí địa lý, khí hậu, con người, công việc ở farm…

Nói chung, vì đoạn review quá sức dễ thương này chiếm hơn 50% quyết định mình đi đến farm. Nếu không muốn nói là 80% mình sẽ không đến farm nếu không nhận được đoạn review đó của anh.

Mặc dù vô nick Facebook của anh cảm thấy cứ như là nick ảo với rất ít like và bình luận, cũng chẳng hiểu sao nghe cái chất giọng Sài Gòn xong cảm thấy tin tưởng và yên tâm.

Thời gian cũng quá gấp, hôm trước nghe review xong thì hôm sau mình đã liên hệ farm.

3. Hành trình đến Phú Yên

Mình bỏ đi những âu lo ở Sài Gòn, ngừng quan tâm đến những thứ mà mình đã dồn tâm huyết nhiều tháng trời, bàn giao công việc xong là mình sắp xếp xách balo lên đi ngay và luôn.

Mình từ Sài Gòn lên Phú Yên bằng xe Phúc Yên limousine 24 giường. Ba vẫn đưa mình ra bến xe Miền Đông Mới ở Thủ Đức, chờ mình lên xe rồi mới quay về. Lần này mình không còn bối rối nhiều như lần trước.

Chờ xe ở bến xe miền Đông mới.
Chờ xe mòn mỏi ở bến. Đã quá giờ xuất bến nhưng xe vẫn chưa thấy tăm.

Mình thấy xe cũng khá ổn, ngoại trừ việc xe đón khách tại bến trễ hơn rất nhiều so với giờ dự kiến.

Mình đi chuyến xe lúc 17 giờ 55. Lúc tầm 4 giờ sáng, mình thấy định vị Google Map báo còn tầm 30km nữa. Mình cứ lo sẽ farm sớm quá lúc mọi người còn chưa ngủ dậy. Nào ngờ đâu xe còn chạy vòng vòng trả khách.

Đón bình minh đầu tiên ở Phú Yên
Đón bình minh đầu tiên ở Phú Yên trên xe khách

Đến 6 giờ, mình là một trong những hành khách cuối cùng bị xe chở đến bến để sang xe. Sau đó, mình lại ngồi trên xe trung chuyển chờ đến hơn 7 giờ, đợi tập trung đủ khách rồi xe mới bắt đầu lăn bánh.

Khoảng 8 giờ hơn mình mới đến được cây xăng gần farm. Rút kinh nghiệm lần trước bị xe bỏ giữa đường ở Gia Lai, đêm trước khi tới mình đã nhờ anh “reviewer” sáng mai đến đón. Ban đầu mình cũng ngại vì hành lý nhiều quá xe máy chở 1 lần không hết, nhưng giờ nghĩ lại cũng là quyết định sáng suốt.

Sẵn đoạn này nói luôn, ấn tượng đầu tiên của mình khi gặp anh tình nguyện viên là “ngầu” hơn so với mình tưởng tượng với áo khoác da, đeo kính râm, đi xe Exciter đúng chất dân đi phượt xuyên Việt như anh đã giới thiệu, nhưng vẫn rất dễ thương nhé.

4. Review đôi nét về môi trường làm tình nguyện viên ở TODO Farm

Mình đã được review khá chi tiết trước khi đến nên cũng không có quá nhiều bất ngờ khi đến farm. Nói chung thấy khoảng review của anh ấy cũng có tâm và đúng trên 90% đấy. Vậy nên mình cũng dựa vào đó tổng hợp và tóm tắt lại.

4.1 Giới thiệu chung

TODO farm nằm ở cao nguyên Vân Hòa, Sơn Long, Sơn Hòa, Phú Yên. Đây là một nông trại hữu cơ kết hợp với khu nghỉ dưỡng và dịch vụ ăn uống.

Farmstay xây dựng với phong cách giản dị, mộc mạc, thân thiện với thiên nhiên. Farm có khu phòng lưu trú thường, khu nhà sàn, khu vực dựng lều camping, chỗ đốt lửa trại, nướng đồ ăn và nhà kính trồng rau hữu cơ để khách có thể trải nghiệm cảm giác thu hoạch rau sạch tại vườn.

Farm được bao bọc bởi rừng cây nên nhìn chung khá biệt lập. Nhưng bước ra khỏi farm là ngay khu dân cư nên không cần lo lắng chuyện chợ búa hay mua đồ lặt vặt.

4.2 Nhân viên farm

Ngoài tình nguyện viên, farm có tổng cộng ba nhân viên chính thức, không tính nhân viên công nhật và nhân viên làm dưới vườn rau nông trại.

Trên farm mình sẽ ở chung với gia đình chị quản lý: gồm chị, chồng chị và một bé trai 9 tuổi. Ngoài ra ở farm còn có một bạn nhân viên nữ nhà gần farm, chiều tối làm xong sẽ về nhà, không ở lại.

Mọi người trên farm đều rất nhiệt tình, dễ thương. Nói chung, các anh chị nhân viên ở đây có hướng dẫn hay nhờ tụi mình làm gì cũng nói nhẹ nhàng, không có chuyện thái độ hằn học hay sai vặt nhé. Tuy nhiên, cái gì cũng không hoàn hảo được, trong quá trình làm việc chắc chắn vẫn nãy sinh vấn đề, chủ yếu là mọi người hoan hỉ cho nhau thôi.

Trên farm còn có sáu em cún rất quấn người. Bọn cún ở đây ăn đồ ăn thừa của khách phủ phê nên đứa nào đứa nấy tròn lẳng ú nu cưng lắm.

4.3 Sinh hoạt chung

Phòng tình nguyện viên nữ sẽ ở kế bên phòng gia đình chị quản lý, có toilet riêng trong phòng.

Phòng của tình nguyện viên thì ở đối diện cách một hành lang khoảng 50m, nói chung khá tách biệt. Nam thì sử dụng chung toilet với khách ở bên ngoài.

Farm có một bếp ăn chung, mọi người có thể tự do nấu nướng và sử dụng các loại gia vị cơ bản có sẵn trong không gian bếp.

Khi bạn ở 2 tuần sẽ được farm hỗ trợ tiền ăn là 500 ngàn để đi chợ mua gạo, thịt cá. Rau tươi hái dưới vườn thì luôn có sẵn trong tủ lạnh.

4.4 Khí hậu

Nói về khi hậu vùng cao nguyên Vân Hòa nơi TODO farm tọa lạc, thời điểm mình đến thì là lúc thời tiết khá oi bức và nắng gắt vào buổi trưa. Buổi chiều tối thì mát mẻ. Nói chung lúc mới đến mình cảm thấy anh review không đúng chút nào. Nóng vậy mà cứ kêu khí hậu cũng thoáng mát dễ chịu!

Nhưng tuần gần đây trời bắt đầu mưa. Ban ngày trời âm u, buổi tối có mưa và lạnh.

4.5 Công việc

Ở farm bạn sẽ làm việc 6 tiếng 1 ngày. Một tuần bạn được off 1 ngày bất kỳ, nhưng tránh 2 ngày thứ bảy – chủ nhật. Đây là hai ngày khách cao điểm trong tuần, farm không có đủ nhân viên nên cũng rất cần người phụ việc.

Mình ở đây hai tuần, cuối farm đều full khách. Thay vì một ngày làm 6 tiếng thì những ngày có khách sẽ phụ việc suốt 12 tiếng, và sẽ được nghỉ bù thêm 1 ngày. Tất nhiên, vì tụi mình chỉ là tình nguyện viên nên farm không có yêu cầu bắt buộc, nếu sức khỏe không đủ thì có thể không tăng ca. Riêng mình, mình thấy khối lượng công việc những ngày này cũng bình thường so với mình (chắc vì đã quen làm việc với cường độ áp lực cao), và mình vẫn thích làm 12 tiếng trong nhà hơn là làm cỏ ngoài trời.

Công việc chính của tình nguyện viên nữ vào những ngày vắng khách là nhổ cỏ. Mình thì thấy không nặng, và vì đất pha cát nên cỏ cũng dễ nhổ hơn đất bazan so với farm cũ mình đi ở Gia Lai. Nhưng nắng miền Trung vì rất gắt, và làm việc hoàn toàn ở ngoài trời nên làm giấc trưa rất mệt. Nhiều bữa trời đúng nắng chang chang, che dù đứng dưới nắng thôi cũng đã thấy mệt.

Còn vào những ngày cuối tuần, công việc của mình gồm rửa chén, lặt và rửa rau, bóc vỏ hành tỏi, xắt hạt lựu các loại nguyên liệu để làm cơm chiên, phục vụ bàn, lên món và dọn dẹp sau khi khách ăn xong. Những lúc có đoàn các bé trường trung tâm Anh ngữ đến farm tham quan thì mình còn hỗ trợ phát nón, mang giúp tạp dề, xách túi đeo, chia nước uống cho các bé.

Nói chung thì mình chỉ cố gắng hết sức, mọi người làm tới đâu mình làm tới đó thôi.

Việc của các tình nguyện viên nam thì tương đối nặng hơn nhiều như chặt cây, dựng lều, khiêng vác đồ đạc, cắt thảm cỏ bằng máy, đẩy xe rùa đi đổ rác… nhưng mình thấy mấy anh cũng rất vui, không nề hà và tận hưởng khoảng thời gian lao động.

5. Bạn đồng hành

Như đã nói, trước khi đến farm một tuần, mình đã quen một anh tình nguyện viên trên này trước. Anh cũng chia sẻ với mình nhiều thứ, cộng thêm mình đã có ít kinh nghiệm sẵn nên cũng không có nhiều bỡ ngỡ.

Còn một anh nữa hơn mình 2 tuổi, cũng dễ thương nhưng trầm tính hơn. Anh này thường phụ mình rửa rau, chuẩn bị đồ ăn trước cho mình nấu, sáng thì hay hỏi mình ăn sáng chưa để mua giùm.

Tụi mình Gò Vấp, Quận 12, ở Sài Gòn sát vách nhưng không biết nhau, ngàn dặm xa xôi lên đây có duyên lại gặp. Nói chứ, có về lại Sài Gòn cách nhau mấy con đường chứ một cái hẹn cafe chắc cũng dễ gì hẹn được.

Vài ngày gần đây thì có một bé sinh viên năm 2 ngoài Hà Nội cũng mới vào làm tình nguyện viên ở chung phòng với mình.

Nói chung với team cũng không hợp nhau lắm đâu, nhất là khoảng ăn uống. Hai ông anh thì không biết nấu ăn. Một anh thì theo “trường phái” không ăn thịt. Còn mình thì không thường ăn cá, và không ăn được hành – tỏi (nhưng nấu cho mấy ảnh anh cũng phải ráng băm nhiều vô nha).

Thiệt sự đi nhổ cỏ cả ngày mệt, vô bếp nấu cơm nhiều cũng lười. Nhưng chỉ giờ cơm là mọi người tụ họp đông đủ với nhau nên mình cũng rất trân quý những bữa cơm này.

Mấy ngày cuối cùng đi chợ bữa đực bữa cái, mà nấu xong người ăn trước người ăn sau nên mình cũng thấy khá buồn.

6. Chuyến đi phượt đến Mũi Điện thật đáng nhớ

Bữa giờ suốt 2 tuần, mình ở quanh quẩn trong farm chưa đi đâu nhiều hết. Chỗ farm mình cách biển gần 30km. Không có sẵn phương tiện di chuyển và trong tuần chỉ có một ngày phép nên mình cũng chẳng thể đi đâu.

Chuyến đi xa nhất, và cảm thấy hài lòng nhất là lần mình và anh “reviewer” đã đi đến Mũi Điện, nơi điểm cực Đông của Tổ quốc.

6.1 Mũi Điện nằm ở đâu?

Mũi Điện hay còn có tên gọi khác là mũi Đại Lãnh thuộc địa phận thôn Phước Tân, xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa, tỉnh Phú Yên.

Mũi Điện – Phú Yên

Mũi Điện nằm ở phía đông của tỉnh Phú Yên với phần lớn diện tích hướng ra biển. Mũi Điện được cho là nơi đón bình minh đầu tiên ở Việt Nam.

6.2 Chuyến đi phượt khó quên

Tụi mình rời farm lúc 8 giờ 15 phút, lúc này trời bắt đầu nắng. Mũi Điện cách farm tầm 65km.

Anh chạy một mạch đến thành phố Tuy Hòa là đã được nửa đường, tụi mình dừng lại ăn sáng, tâm sự tán dóc một hồi. Tầm 10 giờ nắng đã lên cao, có ngồi chờ thêm cũng không dịu được nên đành vượt nắng vượt gió đi luôn.

Cung đường biển thật sự rất đẹp. Một bên là núi, một bên là bãi cát trắng trải dài và nước biển trong xanh. Vì xe phóng nhanh quá và mãi tận hưởng phong cảnh xung quanh nên mình cũng chẳng chụp ảnh gì nhiều.

Đồi cát nhìn khá giống ở Phan Thiết.

Chuyến đi này tận hưởng cảm giác đi phượt đúng nghĩa. Nói chung thì đây lần đầu, và cũng chẳng biết bao giờ có lần thứ hai.

Anh chở mình phóng với tốc độ trung bình 60 – 70 km/ giờ (này là do mình lâu lâu nghía lên nhìn đồng hồ). Nếu mình đi một mình chắc 3 – 4 tiếng mới tới được bãi giữ xe.

Lúc đầu mình cũng hơi rén vì đường đèo lạ mà anh phóng với tốc độ chóng mặt, nhưng một hồi mình cũng quen dần, và lúc đó đúng kiểu tin tưởng giao hết mạng sống cho ảnh. Sợ thì mình không sợ vì tay lái anh rất vững, mà cảm giác thật sự rất thích, rất tuyệt.

Hôm nay, mình có chạy xe trên con đường mà anh chở mình đi hôm nọ, và khi đó mới hiểu sao người cầm lái cứ muốn phóng đi vèo vèo với tốc độ như vậy. Cứ nghĩ là mình chạy nhanh lắm, đến khi về nhà tính ra chỉ có 30 km/ giờ.

6.3 Tham quan Mũi Điện

Tới Mũi Điện, tụi mình gửi xe và mua vé tham quan giá 20,000 đ/ người. Như những điểm tham qua du lịch khác, để đến được đỉnh Mũi Điện phải lội bộ qua một con đường gồm những bậc thang uốn lượn quanh sườn núi. Bạn có thể lựa chọn đi bộ hoặc đi xe máy. Xe máy mình nghe nó 50,000 đ/ lượt nhưng ngồi xe rên đường dốc như thế này cũng là một loại trải nghiệm cảm giác mạnh chứ không đùa.

Đi hoài đi mãi, cuối cùng tụi mình cũng leo đến được đỉnh. Người ta đi đến đây ngắm bình minh, còn tụi mình đến đây lúc mặt trời đứng bóng lúc 11 giờ 30 phút. Mệt xỉu! Nhưng đến đây ngắm cảnh cũng thấy đoạn đường mình đi qua cũng đáng.

Chen chúc chờ đợi chỉ để chụp check in xong tấm bia cực Đông Việt Nam, tụi mình lại lội lên ngọn tháp hải đăng nhưng chỉ đứng bên ngoài mà không vào bên trong.

Sau đó tuị mình lội bộ xuống bãi Môn kế bên, một bãi biển tuyệt đẹp, trong xanh, cát trắng nhưng tuyệt nhiên bờ biển không có một cái cây xanh hay chỗ nào để trú nắng.

Trầy trật trèo lên trèo xuống mấy tảng đá to đùng bên bờ biển, mãi tụi mình mới kiếm được cái hang nhỏ do mấy tảng đá lớn tạo thành.

Cảnh đẹp nhưng tiếc là đến sai thời điểm.

Trong lúc mình thì chui vô trốn nắng, anh thì đi tắm biển.

Góc nhìn ra từ “hang trú ẩn” của mình.

Sau đó ảnh phát hiện rất nhiều nhum trên bãi biển. Anh ấy gọi về farm xác nhận chị quản lý có biết cách chế biến nhum không rồi say sưa miệt mài bắt nhum.

Bắt xong rồi không có gì đựng, ảnh nghía sang cây dù của mình và quyết định mượn cho nhum lên đó xách lên bãi xe. Đi mới được một đoạn ngắn thì cây dù của mình đã gãy mất rồi.

Chẳng biết bờ biển cách chỗ đậu xe bao xa mà tụi mình đi hoài trên bãi cát không thấy bến bờ.

Lúc xách nhum lên bờ để xin quán nước cái bao đựng đem về, mấy chị dân địa phương mới nói nhum nhỏ quá không có thịt đâu, kêu tụi mình đem thả đi để tội nghiệp.

Cuối cùng bọn mình đem lũ nhum xuống một bãi biển khác để thả. Nghĩ cũng buồn cười, lũ nhum đang yên đang lành bị bốc lên khỏi mặt biển phơi nắng, rồi lại bị đem đi nơi khác thả xuống. Không biết tụi nó qua khỏi kiếp nạn này không.

Đem thả nhum ở một bãi biển khác.

Thế là đứa thì tốn công xách đi một quãng đường xa, đứa thì gãy toi cây dù, mà rốt cuộc không ăn được miếng nào. Một kỷ niệm thật sự rất đáng nhớ.

Lúc đó thấy ảnh áy náy vì làm cây dù của mình tả tơi, mình thật lòng không nghĩ gì, cũng không trách gì ảnh hết. Nhưng hôm sau mình tiếp tục quay về công việc nhổ cỏ không có dù che nắng bỗng dưng mới “thấy cảnh”.

Sau một ngày đi phượt siêu phê theo kiểu hành xách, tụi mình lại theo con đường đèo Cả quay về farm. Đi đèo thì mình đi nhiều rồi, nhưng ngồi xe máy chạy băng băng thế này thì là lần đầu tiên. Cảm giác này chỉ có thể cảm nhận bằng các giác quan thôi chứ không có ngôn từ nào miêu tả được.

Thật sự cám ơn anh tài xế này lắm, chứ đi một mình thì mình cũng bỏ qua địa điểm này mất rồi.

7. Lại một ngày off đi dạo khắp Tuy Hòa và Phú Yên

Hai ngày cuối cùng ở farm cũng đến. Hôm nay mình lại off đi vòng vòng với bé tình nguyện viên mới.

Đêm qua mình ngồi viết bài review này, laptop vẫn để trên giường và mệt quá quăng đó lăn ra ngủ gục lúc nào chẳng hay.

Khuya trời lại mưa gió. Ba giờ mấy sáng mình tỉnh dậy, thấy laptop nằm kế bên, mò mẫm trên giường thì thấy một cái que nhựa quen quen mà lạ lạ. Thì ra là tối qua ngủ đè gãy cái gọng kính. Cứ như tín hiệu vũ trụ nói mình hôm nay đừng đi vậy!

Hôm qua mình có gọi xe khách hẹn rước lúc 6 giờ 30 phút để xuống Tuy Hòa. Kế hoạch của mình là thuê xe máy ở Tuy Hòa đi vòng vòng, đến chiều tối quay ngược về farm, để xe ở farm rồi sáng hôm sau lại đi tiếp.

Thế mà sáng nay thấy trời vẫn mưa, không biết có đi được không nên mình vẫn ngồi gõ phím từ ba giờ sáng tới 5 giờ rưỡi sáng. Cuối cùng gần đến giờ mình lại chạy quýnh quắn cả lên vì sợ trể giờ xe.

Không biết xe khách có đón tận nơi, thế là hai chị em lội bộ từ farm ra cây xăng gần đó đã mệt xỉu rồi. Oái ăm thay tài xế lại nhầm lẫn cây xăng, tụi mình lại cuốc bộ thêm 1 đoạn hơn 1 cây số nữa. Sáng sớm đã khởi động hơi bị phê, mình năn nỉ mãi bác tài mới chịu quay đầu lại rước.

Tự dưng cảm thấy qua cái cách mình lên kế hoạch và xử lý tình huống, mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, qua những chuyến đi, qua những áp lực công việc, những va chạm, vấp ngã và tổn thương.

Hôm nay mình đi dạo vòng vòng thành phố Tuy Hòa, đi dọc bờ biển, dừng lại tháp Nghinh Phong, rồi ghé qua bãi Xép, cuối cùng đến Hòn Yến.

Tháp Nghinh Phong thì nói chung giống như một biểu tượng của thành phố, mọi người đến chủ yếu check in đã ghé qua Tuy Hòa.

Bãi Xép, nơi nổi lên là phim trường của Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh thì làm mình khá thất vọng. Biển ở bãi Xép thì vẫn đẹp với bờ cát trắng và biển trong xanh, nhưng trên đồi đã chẳng còn thấy hoa vàng, cũng chẳng có cỏ xanh mà chỉ một màu héo úa. Khu du lịch này có thu vé giá 20,000đ/ người

Mình đến Hòn Yến lúc đã chiều muộn. Mình thấy có nhiều dịch vụ như đi thuyền thúng, cano ra đảo, chèo sub, lặn ngắm san hô. Mình không ra đảo, không biết ngoài đảo có gì thú vị nên cũng chẳng thể review được. Cũng không biết có phải mình đến không đúng giờ thủy triều, mà theo cảm nhận của mình thì bãi biển Hòn Yến ngắm bằng mắt không đẹp như những bức ảnh review trên mạng.

Nói chung, nếu đã đi qua cung đường biển đẹp nhất Phú Yên về phía nam, thì những điểm khu vực phía bắc không tạo được ấn tượng với mình cho lắm.

8. Gặp gỡ và tạm biệt

Mới cách đó hơn nửa tháng trước, mình vừa ăn tiệc chia tay với đồng nghiệp ở công ty cũ, đâu đó vẫn còn lưu một chút cảm xúc.

Giờ mình lại ngồi đây, lại sắp sửa nói lời tạm biệt những người bạn mới gặp. Dù hai tuần khá là ngắn ngủi nhưng gặp gỡ rồi chia xa cũng có nhiều điều lưu luyến không nỡ.

Chuyến đi này đọng lại hai khung cảnh mình ấn tượng nhất.

Thứ nhất đó là giây phút thật sự rất tuyệt vời mà mình ngồi sau lưng anh trên xe máy đi phượt đến Mũi Điện, ngắm nhìn biển xanh, mây trời, để cho gió táp vào mặt (và có cả nắng trên đỉnh đầu). Thì ra cái cảnh mà mình vẫn thấy trên phim truyền hình, khi người ta ngồi sau trên một chiếc motor chạy với tốc độ cao, nhắm mắt, giang tay tận hưởng, đó chính là cảm giác này.

Thứ hai là khoảnh khắc tất cả mọi người trong farm tụ họp quây quần sau bữa cơm tối. Lũ cún thì đùa giỡn chạy rượt đuổi vòng vòng. Anh chồng chị quản lý thì kiên nhẫn giảng bài từng ly từng tý cho con hiểu. Tự dưng cảm thấy khung cảnh đó khác hẳn so với cảnh ba cắm mặt vào tivi, con ghì đầu vô điện thoại mà mình hay nhìn thấy ở thành phố.

Chị quản lý nói lần sau có gì lại ghé nữa, nhưng mình có ghé lại đã cũng không đủ mặt mọi người mất rồi.

Ichi-go ichi-e (Nhật: 一期一会 (nhất kì nhất hội) nghĩa là “một thời điểm, một sự gặp gỡ”) là một câu thành ngữ trong tiếng Nhật. Thuật ngữ này thường được dịch là “chỉ tại thời điểm này,” “không bao giờ nữa,” hoặc “một cơ hội trong đời.” Thuật ngữ này nhắc nhở mọi người hãy yêu mến bất kỳ sự tụ họp nào mà họ có thể tham gia, trích dẫn sự thật rằng nhiều cuộc gặp gỡ trong cuộc sống không lặp lại lần nữa. Ngay cả khi cùng một nhóm người có thể gặp lại nhau, mỗi một cuộc tụ họp sẽ không bao giờ lặp lại, và do đó, mỗi khoảnh khắc luôn luôn chỉ xuất hiện một lần trong đời.

Gặp được nhau cũng là một cái duyên. Chỉ có thể chúc mọi người ở farm đều khỏe mạnh, hạnh phúc bình an, farm ngày một phát triển xa. Và những bạn đồng hành của mình sớm tìm được hướng đi, đam mê và lý tưởng của mình, vui với con đường mình đã chọn, nhé!

Sắp tới mình sẽ đi tiếp 2 tuần ở Đèo Mây Farm – Đà Lạt. Hẹn gặp mọi người 2 tuần nữa ở bài viết sau.

Bạn hãy giúp mình share bài viết này nếu thấy hữu ích nhé!
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Bạn cũng có thể thích...

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x