Hôm nọ bật voice mess bằng earphone, vừa nghe mấy chữ “hề lố em” khiến em bất giác rùng mình rồi tắt vội. Cái chất giọng “tổng đài” ấm áp đã quá quen thuộc ấy khiến em vừa “nghiện” vừa “sợ”, vì em không tài nào đoán được nội dung hôm đó là gì.
Tối hôm trước, em tìm cách download voice về chuyển thành text, cố đọc những dòng chữ được convert một cách không chuẩn xác rồi nghĩ ngợi lung tung. Cuối cùng, khi mở voice ra nghe, em lại phì cười và phát hiện mình đã overthinking.
Quay trở lại 2 tháng trước, nhờ một chiếc review hết sức nhiệt tình và dễ thương của anh mà chuyến hành trình đến Phú Yên của em mới bắt đầu.
Cũng nhờ có anh là tài xế mà em mới có một chuyến đi phượt đến Mũi Điện thật đáng nhớ.
Em vẫn ghi nhớ dáng vẻ ngồi 1 góc trầm tư phì phào điếu thuốc của anh, hoặc thả hồn hát nghêu ngao theo nhạc, hoặc say sưa cắt cỏ một mình trên đồng quên cả thời gian.
Dường như 1/2 chuyến hành trình này của em đều có liên quan đến anh. Quyết định đến đây là vì chiếc review của anh. Kỷ niệm đáng nhớ nhất cũng có sự hiện diện của anh.
Quay trở lại 40 ngày trước, buổi sáng hôm đó, khi em nói lời chào tạm biệt anh ở Phú Yên, anh mỉm cười và dặn em đi đường cẩn thận.
Em mang theo cả bầu trời tâm trạng đến Đà Lạt, thẩn thờ suốt nhiều ngày.
Quay trở lại 30 ngày trước, anh nói giữa anh và em không có điểm chung, về suy nghĩ cũng như về con đường phía trước. Đó là lời từ biệt tử tế nhất mà em từng nghe.
“Bye anh!”, em nhắn và không còn kiềm chế được cảm xúc.
Anh đã tốn công nói với em rất nhiều về “tích cực” và “tiêu cực”, em không muốn lại lựa chọn cách “im lặng” tiêu cực như thế.
Anh giờ đã sắp là một anh nông dân thứ thiệt. Anh biết lái xe máy cày, biết dùng máy cắt cỏ và enjoy những công việc lao động tay chân mà không cần lương…
Nhưng anh cũng biết phát âm chuẩn tiếng Anh, xài Iphone, đi phượt bằng xe côn tay, và hoàn toàn có thể hiểu hết được áp lực của một nhân viên văn phòng mỗi khi em kể.
Điều buồn cười nhất là từ nhà em đến nhà anh chỉ cách vài con đường, nhưng lại gặp nhau ở mảnh đất Phú Yên xa xôi. Và lần gặp mặt sau, nếu vẫn còn duyên, có lẽ phải đợi đến nửa năm. Anh đã chọn bỏ phố về rừng.
Em thích nhắn tin.
Anh không thích nhắn, nhưng anh vẫn kiên nhẫn record, có khi lên đến 30 phút, trả lời em.
Em bảo em nghe voice của anh như đang nghe podcast chữa lành.
Dù hôm đó anh đang mệt, không thoải mái, hay trả lời tin ngay lúc nửa đêm, anh chưa bao giờ tỏ thái độ khó chịu. Chỉ khác là khi hôm anh vui, trong voice tặng kèm tiếng cười. Còn khi anh tâm trạng, giọng nói đó vẫn rất dịu dàng và tử tế.
Có lẽ em gặp anh muộn. Nhưng nghĩ lại, nếu gặp vào thời điểm anh còn là một anh nhân viên ngân hàng, chắc anh cũng chẳng rỗi rảnh dành thời gian cho em như lúc này. Và hơn hết, chúng ta cũng chẳng có lý do gì để đủ “duyên” gặp nhau.
Anh hay dùng chữ “TUỲ DUYÊN”.
Em trêu: “Tuỳ duyên là sao anh? Là đuổi khéo đúng không?”
Em thậm chí còn chẳng có một cái định nghĩa nào, có thể nói chuyện vui vẻ với anh ngày nào thì hay ngày đó thôi.
Chúng ta vốn dĩ chỉ là một đường thẳng và một đường cong parapol, chạm nhau tại tiếp tuyến, rồi ai nấy lại tiếp tục con đường của mình, vì không hề có điểm chung nào khác, phải không anh?
Anh bảo em lại tiêu cực nữa rồi!
Em phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều về 2 chữ “tuỳ duyên”
Em luôn tự nhủ “Một ngày nào đó, anh và em không còn gì để nói nữa cũng không sao, em vẫn happy về điều đó.”
Thật ra em đã luôn nghĩ tới “một ngày nào đó”, mà quên mất enjoy những giây phút hiện tại anh vẫn kiên nhẫn dành nhiều thời gian reply tin, lan truyền cho em những điều tích cực vui vẻ.
Thankful for meeting you before my 31st birthday!
Cám ơn anh đã tô thêm một chút sắc màu “hỷ nộ ái ố” vào cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt trước đây của em.
Cám ơn anh đã truyền cho em rất nhiều những lời chia sẻ, động viên và nguồn năng lượng tích cực.
Chỉ mong anh vẫn vui khỏe, bình an và tiếp tục enjoy con đường mà anh đã chọn.